Lời chúc cho bệnh nhân nhi ung thư

Nora xịt vào tai tôi cùng thì thầm: “Anh ta bị ung thư”. Chúng tôi vẫn ở trong 1 trong các buổi tiệc sảnh vườn hết sức đẹp sinh sống Valley.

Bạn đang xem: Lời chúc cho bệnh nhân nhi ung thư

“Ai cơ?”

“Anh ta, bên đó.”

Người mà lại Nora nói tới chắc không quá 30 tuổi. Anh ấy đứng cạnh hồ bơi, vẫn uống rượu với cười nói với một nhóm người.

Anh ta bị ung thư ? chưa phải anh ta nên ở nhà nghỉ ngơi? không phải bệnh nhân ung thư như thế nào điều trị bằng hóa trị cũng phần nhiều bị rụng tóc? domain authority anh ta xứng đáng lẽ đề nghị bị xỉn color chứ nhỉ ? Tôi không nghĩ là rằng một bạn bị ung thơ lại trông như vậy. Vui vẻ. Thậm chí là là khỏe mạnh mạnh. Và thuận lợi hòa nhập vào trong 1 nhóm fan tràn trề sức sống, cùng bàn thảo về bđs nhà đất đắt tiền.

Về điểm này, tôi còn tương đối trẻ, tôi chỉ nghe biết ung thư qua phim ảnh mà thôi. Khi còn là một trong những đứa trẻ, tôi đã từng có lần rất bồn chồn khi một đợt tôi nhận thấy bà tôi không với tóc giả. Bà tôi bị ung thư. U não.

Bà mang trong mình 1 hình ảnh của một người bệnh ung thư điển hình:yếu đuối, nhợt nhạt, nhức thương, gian khổ lặng lẽ, bi thảm.

Điều này đúng tựa như các gì được biểu đạt trên phim ảnh.

Có bắt buộc nói lời chia ảm đạm với người mắc bệnh ung thư ? tốt là chỉ nói điều ấy khi ai kia qua đời ?

Nora đã kể cùng với tôi về người bọn ông đó. Tín đồ đó được chuẩn chỉnh đoán bị ung thư tinh hoàn. Cùng tế bào ung thư đã di căn quý phái gan. Shop chúng tôi bắt tay khi Nora ra mắt tôi với anh ấy. Chiếc nắm tay không còn yếu đuối. Đó hình như là một chiếc bắt tay của một người thông thường không hề mắc dịch ung thư.

Tôi cố gắng hòa vào những cuộc trò chuyện. Họ sẽ nói về một buổi thử giọng của ai đó. Chúng ta trai của anh ấy là 1 diễn viên. Họ đang cười. Anh ấy rất hạnh phúc. Anh ấy bị ung thư tinh hoàn và ung thư gan, thì sao, tiếng này, vào 1 trong các buổi chiều thứ 7, anh ấy đang đứng sinh sống đây, kề bên hồ bơi, tay thay một cốc bia với vui vẻ trò chuyện với tất cả người.

Tôi lừng khừng phải nói gì cùng với anh ấy. Bởi vậy tôi dường như không nói gì cả. Cầm cố vào đó, tôi nói câu chuyện của bản thân về buổi thử giọng. ở đầu cuối tôi bị cuốn vào cuộc trò chuyện với đa số người trong bữa tiệc.

Nora đến, công ty chúng tôi phải đi vì nhỏ mèo của cô ấy bị tiểu đường và cần được tiêm hàng ngày vào 7 giờ đồng hồ tối, tôi đi tới vị trí người đàn ông bị ung thư đó. Tôi thực sự không biết vì sao tôi lại làm cho điều này. Chỉ cần tôi mong làm điều này mà thôi.

« Rất vui được gặp mặt anh », tôi nói.Liệu tôi bao gồm nên nói điều nào đó để anh ấy biết rằng tôi biết về bệnh tình của anh ấy ?Tôi có nên chuyển anh ấy lịch sự một chỗ khác để nói chuyện ?Có dở lắm không lúc tôi nói « chúc anh may mắn » ?Liệu có nên chia bi tráng với người mắc bệnh ung thư, giỏi chỉ khi ai đó qua đời ?Hay là anh ấy đang niềm hạnh phúc vì anh ấy không còn nghĩ đến dịch tình của bản thân mà tôi lại làm tâm trạng anh ấy tệ rộng khi tôi nói đến điều này và làm cho anh ấy bắt buộc suy nghĩ.

Không ai rất có thể giúp tôi trả lời những câu hỏi này. Vì vậy tôi chỉ tạm dừng ở câu nói « rất vui được chạm chán anh ». Nora cùng tôi tách đi để mang chú mèo của cô ấy đi tiêm insulin với cuộc chạm mặt gỡ cùng với người bọn ông đó rơi vào tình thế quên lãng.

*
Nói chuyện với người bệnh ung thư không còn khó khăn như chúng ta từng nghĩ

Mười năm sau, tôi tham gia một buổi tiệc khác. Bạn tôi, Elise, mới kết hôn và đưa đến trong nhà của chồng cô ấy, và đó là một bữa tiệc tân gia nóng cúng. Ngoại trừ một điều, đó là bây giờ tôi là chàng trai trong buổi tiệc mang trong mình bệnh lý ung thư. Chính xác là ung thư vòm họng (“Hypopharyngeal“). Khi giải thích tác dụng sinh thiết cùng với tôi, chưng sĩ vẫn sử dụng từ đó, hypopharyngeal, cùng nói với tôi về thanh quản, nắp thanh quản, hạch bạch huyết và tuyến đường giáp.

« Ý của cô là tôi bị ung thư vòm họng ? » ở đầu cuối tôi đựng tiếng hỏi.

Cô ấy có vẻ bối rối.

« À, thực sự thì nó không phải là như thế, tuy vậy anh cũng có thể nói rằng như thế. »

Đó là các loại ung thư duy nhất mà tôi rất có thể hình dung vào cổ họng, tuy nhiên giờ tôi biết rằng không đề xuất chỉ tất cả một loại ung thư nghỉ ngơi vòm họng. điện thoại tư vấn đó là ung thư vòm họng như thể như bọn họ gọi ung thư phổi là « ung thư vú ».

Dù sao thì, vì chưng bị ung thư vòm họng, tôi có hàng tá vì sao để ko đến buổi tiệc này, tốt nhất là tôi ko biết nhiều người ở đây.

Tôi gặp khó khăn lúc nói. Tôi thường bị thở hổn hển, vì vậy tốc độ thủ thỉ của tôi không phải như bình thường. Đó chưa hẳn là nhịp điệu thủ thỉ tự nhiên của tôi. Tiếng nói trở nên xa lạ với chính tôi. Ăn uống cũng là cả một sự khó khăn dù đã nâng cấp hơn trước. Khi điều trị bằng xạ trị, trong cổ họng tôi bị đốt từ mặt trong, đau tới mức mà tôi quan yếu nuốt nổi. Đau đớn trên mức cho phép trong thực quản. Cổ họng tôi xong hoạt động. Những cơ sống cổ tôi bị teo lại. Những tháng liền, không có gì kế bên không khí trải qua cổ họng, của cả nước. Sau vài lần truyền dịch qua tĩnh mạch, họ để vào bụng tôi một ống thông thẳng vào dạ dày. Cho nên vì thế thay vì đề nghị uống, tôi hấp thụ nước vào khung người theo ống đó. Với thay vị ăn, tôi cũng cho những dưỡng hóa học dạng lỏng tung qua ống. Tiếp đến tôi đã hồi phục và hoàn toàn có thể ăn uống mặc dù vẫn còn tương đối khó khăn. Tôi bị ho nhiều, điều ấy thật nặng nề chịu. Khát không còn là cái cảm giác thường ngày nữa vì chưng lúc này, uống thực sự là một trong những việc cực kì miễn cưỡng đối với tôi. Tôi phải ăn uống rất đủng đỉnh và đề xuất uống nước tôi mới có thể nuốt xuống được.

Cái ống thông làm việc bụng tôi sau không ít tháng cuối cùng cũng rất được tháo ra. Nó cứ cuộn lên dưới áo như một lời nhắc nhở cho tôi. Tôi bị giảm cân nhiều, buộc phải dù tôi bao gồm mặc một chiếc áo bó ngày xưa cộng thêm mẫu van to kềnh dưới áo thì nó cũng ko lộ ra. Sẽ mất không ít thời gian nhằm tôi hoàn toàn có thể lấy lại cân nặng đã mất. Nhiều năm sau, tôi vẫn còn đó kém số cân lúc đầu tới rộng 13kg. Tôi cũng chẳng mặc vừa mẫu quần như thế nào nữa. Khi nằm ngủ, chân tôi cũng chẳng nhằm như xưa. Y như những phần tử khác bên trên cơ thể, tôi cảm giác như đó không hề là chân của bản thân nữa.

Nhưng sau vài mon với sản phẩm ngàn tại sao để tôi không làm cho gì, tôi phải bước đầu hoạt động quay lại từ số đông việc đơn giản dễ dàng nhất.

Nói, ăn, uống, với tới tiệc tân gia của người tiêu dùng tôi, Elise. Tôi đề xuất lưu trung tâm để không uống lúc đang thì thầm với mọi tín đồ mà chỉ cầm cố ly của mình trên tay. Tôi đã từng là 1 trong người hoạt ngôn, tuy vậy tôi phải ép mình nói chậm chạp lại, nói ít đi, và mất quá nhiều thời gian hơn để nói. Những người xung quanh đang nạp năng lượng bánh mì, bọn họ vào với lấy salad. Tôi ngồi trên ghế dài, vật lộn cùng với đĩa bánh, uống nước nhằm nuốt xuống và kín đáo ho vào khăn giấy. Tuy nhiên tôi vẫn ở đây, tôi có thể kiểm soát phiên bản thân cùng tôi khôn xiết vui bởi điều đó. Đây rất có thể coi là điều bình thường nhất mà tôi đã làm được trong suốt nhiều tháng.

Một số ít người mới đến. Elise bước đầu giới thiệu mọi tín đồ với bọn chúng tôi.

« Tom, đấy là Paul », Elise nói.

« Tom vừa new điều trị ung thư vòm họng ở cơ sở y tế mà anh công tác », Elise nói cùng với Paul.

Xem thêm: Bài Thuốc Chữa Ốm Nghén, Buồn Nôn Bằng Bài Thuốc Dân Gian Vô Cùng Hiệu Quả

Trước mặt tất cả mọi người. Theo một cách bình thường nhất gồm thể. Y như khi cô ấy rủ chúng tôi cùng tới chống gym.

Và bây chừ thì tất cả mọi bạn đều biết tôi là 1 trong bệnh nhân ung thư.

Nhưng ko thành vấn đề. Màn ra mắt vẫn tiếp tục.

« Paul, đây là Donna. Donna, đây là Paul. Donna thao tác làm việc cùng cùng với tôi. Anh gặp gỡ Chris chưa ? »

Paul lấy chai rượu anh ấy đem đến vào bếp.Chúng tôi rỉ tai về dịch viện, nơi mà tôi bị giam giữ hàng ngày, trong veo tám tuần, với một cái lưới cứng thắt chặt và cố định trên mặt để tôi không thể cử động trong quy trình xạ trị ;

là chỗ mà tôi nên ngồi mặt hàng giờ để hóa trị, không phải vì mất quá nhiều thời gian để truyền hóa chất mà mất thời gian để rửa chất độc thoát ra khỏi thận;là chỗ mà tôi vẫn được bình chọn thính giác để tiến công giá chức năng phụ của cisplatin trên hệ thần kinh ; là chỗ một bác bỏ sĩ dinh dưỡng thao tác làm việc với tôi cho tới khi tôi rất có thể nuốt được trước lúc đưa tôi đến bác bỏ sĩ phẫu thuật để tại vị ống thông PEG qua bụng tôi ; là khu vực tôi đề xuất đứng trước thứ x-ray và nạp năng lượng thức ăn có cất bari để xem còn chỗ nào thức nạp năng lượng bị mắc lại ; là địa điểm mà tôi đã được gửi vào một chiếc máy chụp cùng hưởng từ béo đến xứng đáng sợ ; là vị trí mà những dược sĩ đã kê mang lại tôi dung dịch chống bi tráng nôn, thuốc giảm đau, và những hoocmon để bù lại lượng hoocmon thiếu hụt do tuyến đường giáp dứt hoạt động.

Mặc mặc dù tôi thấy biết ơn khi xuất hiện tại đây và vờ vịt như là một người bình thường, nhưng tôi có cảm hứng mình như một con quái thú của Frankenstein xuất hiện thêm trong một tiệc cưới. Tôi thấy như mình đang lừa gạt mọi người khi thế tỏ ra bình thường. Có cảm xúc như tôi đang che giếm gì đó. Có thể một số bạn ở kia biết và cũng có thể một số lại nói chuyện với các bạn họ, rằng « đó là một người bị ung thư ».

*
Tôi có cảm giác mình như 1 con quái thú của Frankenstein mở ra trong tiệc cưới

Và hiện nay khi mà Elise sẽ đề cập mang lại nó một biện pháp rất tự nhiên, tôi không còn cảm xúc như thế nữa. Kín của tôi đã được nhảy mí. Không ai còn phải thủ thỉ sau lưng tôi. Tôi thấy dịu nhõm. Bây giờ tôi hoàn toàn được là bao gồm mình.

Paul làm về hành thiết yếu trong dịch viện. « Họ thao tác rất tốt », shop chúng tôi đồng tình như vậy. Chúng tôi chỉ nói như vậy về căn bệnh viện. Sau đó thì Paul đi tới nói chuyện với hầu hết người. Tôi ngồi với vài ba người bạn và triệu tập vào việc ăn đĩa bánh của mình và làm thế nào để nuốt nó xuống.

Một số fan khi nãy không ở phòng tiếp khách đã đến gặp tôi lúc tôi nghỉ ngơi trong bếp.

« Anh đã thoát khỏi bệnh ung thư à ? », cô ấy hỏi tôi. Cô ấy nói tôi nghe về phụ thân cô ấy, đã qua đời bởi u não lúc cô ấy còn nhỏ. Tôi lưu giữ về căn bệnh u óc của bà tôi. Tôi lưu giữ hình ảnh của bà lúc không mang tóc giả. Tôi lưu giữ sự yếu đuối, nhợt nhạt, bi thương, lặng lẽ âm thầm đau khổ, bi đát của bà. Tôi còn nhớ bà đã bất ngờ đột ngột ra đi như vậy nào. Tôi lưu giữ bà trước đó chưa từng nói với tôi rằng bà bị u não. Tôi biết điều này qua lời đề cập của mẹ.

Một vài người nhập hội với cửa hàng chúng tôi ở bếp. Tôi cố gắng không nhớ đến cải cảm xúc tệ hại nuốm nào khi với trong mình tình trạng bệnh này, nhưng mà họ sẽ hỏi tôi những câu hỏi rất chân thành. Với tôi, trả lời những thắc mắc ấy tương tự như có gần như cuộc trò chuyện như vậy này thực sự bao gồm ý nghĩa. Họ gồm một vài điểm chung.

Người đầu tiên muốn biết tình trạng của tôi tất cả khá hơn không. Không chữa trị được? xuất sắc hơn? tín đồ ta thường không nói « chữa khỏi » khi nói tới bệnh ung thư. Chúng ta đã mang định suy nghĩ rằng trị khỏi ung thư là một phát minh y học khó vậy bắt, vẫn cần thời gian để phân tích và rất có thể không kiêng khỏi thực sự là nó mông lung như câu hỏi hạ cánh bên trên sao Hỏa. Tại thời điểm này, tôi vẫn đang chờ những bài bác kiểm tra sau điều trị, dẫu vậy theo như lời bác bỏ sĩ cảnh báo với tôi thì kĩ năng bị tái phát là « không hiếm ».

Người ta ko nói « chữa khỏi » khi nói đến bệnh ung thư

Điều lắp thêm hai phần lớn người hy vọng biết là làm giải pháp nào mà tôi phát hiện tại ra. Ẩn sau thắc mắc đó là sự sợ hãi, nghi vấn và băn khoăn. Chúng ta hỏi điều ấy khi chúng ta thấy một viên u nhỏ tuổi dưới domain authority hay lúc bị ho dẻo dẳng dễ thấy dạ dày có gì đấy không ổn. Khi họ còn trẻ, cơ thể có công dụng tự khắc phục hầu hết sai sót vào đúng thời điểm. Khi chúng ta già đi những chính sách ấy chưa hẳn lúc nào thì cũng hoạt động. Tôi không phải là chưng sĩ do đó tôi không thể bước vào chi tiết. Nhưng nếu khách hàng nghĩ rằng bao gồm điều gì đó bất ổn định trong cơ thể, nếu điều phi lý đó không mất đi, bạn cần tới khám đa khoa kiểm tra. Điều này rất đơn giản và dễ dàng thôi. Vào trường vừa lòng của tôi, thứ nhất tôi phát hiện tại một khối u trong cổ nhưng nó không mất tích thậm chí tiếp đến còn sưng lên và cảm hứng khó chịu trong cổ họng. Thời điểm tôi đến gặp gỡ bác sĩ, tôi hoàn toàn có thể đoán được bệnh tình của chính mình từ trong tiếng nói của ông ấy. Ông ấy đã cố gắng hết sức nhằm liệt kê một trong những bệnh không hẳn bệnh ung thư. Nhưng mà tôi có thể khẳng định rằng ông ấy biết chuyện gì sẽ xảy ra. Sinh thiết bây giờ chỉ có tính vẻ ngoài mà thôi.

Điều sản phẩm ba, cùng cũng là điều có ý nghĩa sâu sắc nhất với tôi, sẽ là mọi fan kể về đều trải nghiệm của họ. các bạn bè, gia đình, ông bà, bố mẹ họ. Tôi thực sự ngạc nhiên bởi cuộc sống của không biết bao nhiêu fan bị tác động bởi ung thư, không chỉ có chính người mắc bệnh mà cả những người dân thân của họ nữa. Tôi không thể tinh được bởi nút độ liên kết và thấu hiểu của công ty chúng tôi ở đây. Tôi không thể tinh được vì có biết bao nhiêu tín đồ trong công ty chúng tôi hiểu nhau. Khi tôi được chuẩn chỉnh đoán mắc ung thư, tôi chỉ cho là ung thư là 1 bệnh. Nhưng mà tôi đã không nhận biết rằng ung thư còn là 1 trong cộng đồng.

Tôi chỉ cho rằng ung thư là 1 trong bệnh. Mà lại tôi sẽ không phân biệt rằng ung thư còn là 1 trong những cộng đồng.

Cuộc nói chuyện thường xuyên đến hầu như chủ đề khác với tôi cảm giác nhẹ nhõm hơn. Tôi cảm xúc vô cùng biết ơn. Biết ơn Elise đã nhắc tới bệnh tình của tớ khi Paul xuất hiện.Biết ơn người phụ nữ đã nói tôi ra khỏi bệnh ung thư, không phải vì tôi sẽ nghĩ mình thực sự thoát ra khỏi nó, dẫu vậy vì ý nghĩa sâu sắc ẩn sâu trong câu nói của cô ấy.Biết ơn những người đã vào phòng bếp và thuộc tham gia chuyện trò với chúng tôi, những người mà hiện nay đã đưa sang coi phim Star Wars.Biết ơn cơ hội để tôi biến một người bị bệnh ung thư nhưng vẫn có thể đứng trong bếp, cười cợt nói, tay thế một ly vang với vui vẻ.

*
Nếu một ai đó xuất hiện với một đĩa củ quả trên đầu, bạn sẽ không phớt lờ nó. Ung thư cũng tương tự thế.

Thật ra không còn tồi tệ khi bọn họ nói về bệnh ung thư.Ngược lại, tồi tệ là chúng ta né kị phải nói về nó.

Nếu bỗng chốc xuất hiện một đĩa hoa quả trên đầu, bạn sẽ không thể phớt lờ nó. Ung thư cũng tương tự thế. Nó vô lí và tức giận như thiết yếu đĩa hoa quả bỏ lên đầu bạn. Khi chúng ta thấy nó bạn sẽ không thể phớt lờ nó được. Hoăc bạn sẽ phải cực kỳ gượng nghiền lý trí của bản thân để rất có thể làm được điều đó. « Cái đĩa này nặng không ? Nó ở đó bao lâu rồi ? khi nằm ngủ bạn có mang theo nó không ? » Đó là rất nhiều điều rất tự nhiên và thoải mái mà fan ta thường xuyên hỏi. Thế vào đó, nếu bạn hỏi một fan đang mang một đĩa củ quả trên đầu rằng « Thời tiết lúc này thế nào ? » , người này sẽ thấy vô cùng ngượng ngùng. Người đó trọn vẹn biết rằng chúng ta không muốn nói tới vấn đề của họ. Và tín đồ đó sẽ không còn muốn nói tới nó, mặc dù đó là 1 phần rất quan tiền trọng. Chính vì nó nặng nề. Tuy nhiên nó ở đó bao lâu không đặc trưng vì rất có thể đó là lần cuối cùng họ buộc phải mang nó. Và khi ngủ có có theo nó cũng không thành vấn đề. Vấn đề là khi tỉnh dậy và lại nhớ về nó mặt hàng ngày.

Điều nhưng mà mọi người không nhận ra đó là bọn họ vẫn thường nói về nó. Bệnh nhân ung thư nói đến nói siêu nhiều. Bọn họ nói cùng với gia đình, với chưng sĩ, với các bạn bè, với đồng nghiệp, và hoàn toàn có thể với những tổ chức hỗ trợ. Nói về bệnh ung thư không có gì là bắt đầu mẻ đối với chúng ta. Nếu bạn thấy một ai đó với cánh tay bị băng bó, đừng rụt rè hỏi về nó. « Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy ? », bạn cũng có thể hỏi như thế. Anh ấy đã quen với việc kể cho mọi tín đồ nghe về nó. Điều đó làm anh ấy cảm thấy bớt lo ngại hơn.

10 năm trước tôi không biết nguyên nhân tôi đề nghị tìm người bọn ông để nói lời tạm bợ biệt trước khi Nora với tôi đưa con mèo của cô ấy đi tiêm insulin. Bây chừ thì tôi biết. Tôi biết tôi bắt buộc nói gì với anh ấy. Tôi biết anh ấy ao ước tôi nói gì.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

  • Dầu gội palmolive gây ung thư

  • Bưởi có chất gây ung thư

  • Thầy tuệ hải chữa ung thư

  • Tài liệu cách phòng chống ung thư

  • x

    Welcome Back!

    Login to your account below

    Retrieve your password

    Please enter your username or email address to reset your password.